Thursday, February 20, 2014

Nhân dịp biết được một câu chuyện cảm động


Hôm nay tự nhiên xem được clip này trên Youtube. Đó là câu chuyện về một cậu bé bị mắc Hội chứng Schwartz Jampel gây căng cơ vĩnh viễn và một chú chó Anatolian Shepherd tên là Haatchi bị tai nạn chỉ còn 3 chân.


Haatchi làm mình nhớ tới em chó Mích mà nhà mình từng nuôi khi mình đang học tiểu học. Hồi đấy còn bé quá nên cũng chẳng nhớ gì nhiều, chỉ biết từ khi mình còn nhớ được thì trong nhà đã có Mích, Mích đã lớn rồi. Má kể lại là Mích rất ngoan mặc dù hồi đấy má bận việc nhà không có thời gian dạy dỗ nhiều. Má cũng chả phải xích Mích lại, Mích tự đi chơi, tự đi vệ sinh rồi lại tự về nhà. Kể ra chó hồi đó cũng sướng nhỉ, có nhiều chỗ để chạy nhảy, có một khoảng tự do nhất định, chứ không như bây giờ, đất chật người đông. Ban ngày Mích còn ở nhà trông 2 chị em cho má yên tâm công tác nữa. Mích thích ngủ trên ghế. Mích rất bênh trẻ con, cứ thấy đứa trẻ nào bị trẻ con đánh là Mích xông ra can. Mích lại còn đẻ 1 đống chó con rất xinh. Rồi Mích bị tai nạn, bị 1 chiếc xe ô tô nào đó đâm, bị gãy chân. Má không biết chăm sóc thế nào nên cho đi. Mình nhớ 2 chị em đã khóc hết nước mắt khi má quyết định như vậy. Chẳng biết người ta đã làm gì với Mích, chắc làm thịt rồi cũng nên. Mình rất nhớ Mích, hôm nay ngồi nghĩ lại thế là lại khóc hết nước mắt. Mích thật tốt với nhà mình mà mình lại không đối xử tốt với nó được như thế, mình thật có lỗi. Tuy chẳng thể đền bù được gì cho Mích nhưng mình sẽ ko ăn thịt chó,  mình nhất định sẽ đối xử tốt với Luna, sẽ ở bên cạnh Luna cho dù ốm đau như thế nào.

Cũng phải cảm ơn má rất nhiều vì đã cho mình tiếp xúc với Mích ngay từ bé để mình có thể trở thành 1 người biết yêu thương động vật hơn. Mình không quan tâm giống chó gì, em nào cũng đáng yêu và có những tính cách, phẩm chất đáng trân trọng, và trên hết là luôn trung thành với chủ của nó. Chị yêu và nhớ Mích rất nhiều, chú chó đầu tiên trong đời của chị <3

Thỉnh thoảng đọc nhiều bài báo về chó hoang lại thấy thương. Sao người ta thật vô trách nhiệm, cứ để chó mẹ đẻ ra chó con thật nhiều, rồi không có người nhận nuôi, rồi lại vứt chúng nó ra đường. Xong khi chúng nó thành chó hoang, đi kiếm ăn, cắn người thì lại tiêm thuốc giết hết. Mình thật sự ghét và chắc chắn sẽ không bao giờ mua chó từ những breeder chỉ vì lợi nhuận kiểu như vậy. Chó ở nước ngoài có may mắn hơn chó ở Việt Nam là có rất nhiều tổ chức chuyên đi giải cứu và chăm sóc cho những chú chó bị bỏ hoang, hy vọng Việt Nam cũng sẽ sớm được như vậy để các em chó đỡ khổ. 

No comments:

Post a Comment