Nhân dịp sinh nhật Luna, chị gái mình có viết tặng Luna một bài blog.
Hôm nay là ngày sinh nhật Luna tròn một tuổi. Với số lần
sang thăm ít ỏi (2 lần, vào tháng 4 và tháng 11, mỗi lần khoảng chục ngày), kỷ
niệm với Luna chưa thể gọi là nhiều - có lẽ cũng chỉ vừa đủ để hiểu rằng Luna
giờ đã trở thành một phần không thể thiếu của gia đình, có lẽ cũng chỉ vừa đủ để
thỉnh thoảng thấy sống mũi cay cay khi nghĩ về Luna và tình yêu thương chân thật
ấy, có lẽ cũng vừa chỉ đủ để bật cười và thấy đời tươi sáng hơn mỗi khi xem lại
những bức ảnh về "nụ cười Samoyed" được lưu trên điện thoại...
Cùng với một số cảm giác có lẽ chẳng bao giờ quên được...
Ấy là lúc nằm ngủ với Luna trên giường - ko phải kiểu mình
quay sang ôm lấy Luna, mà là kiểu hai bạn nằm dựa lưng vào nhau. Hôm đó mình cảm
thấy tương đối đau lưng sau mấy ngày trên cái đệm mềm oặt đã đến lúc phải thay
(hmmm!!!) nên đành nằm nghiêng quay mặt vào tường. Rồi tự nhiên thấy Luna nhảy
lên giường,cuộn tròn tựa lưng vào người mình một cách quả quyết và chắc chắn.
Trong khoảnh khắc ấy, trước sự vừa ngạc nhiên vừa cảm động của mình, cơn đau
lưng biến mất, chỉ còn lại cảm giác êm ái lạ lùng. Nó giống như cảm giác hồi
còn bé, mỗi lúc bị ốm và sốt cao, chỉ cần bàn tay mát mát của mẹ đặt lên trán,
hay lên đỉnh đầu, là mọi cơn đau sẽ dịu lại, như có thuốc tiên. Mình nhận ra rằng,
có một số tạo vật trên đời, như mẹ, như Luna, mà bản năng che chở và bảo vệ của
họ lớn đến mức tràn ra cả xung quanh, khiến những người may mắn được chạm vào họ,
như mình, luôn cảm thấy an toàn và yên tâm.
Thỉnh thoảng khi đã tắt đèn đi ngủ, và Luna cũng có vẻ ngủ rồi,
mình ngẩng đầu dậy hỏi, "Này Luna, suy cho cùng điều gì là quan trọng nhất?"
Chẳng biết Luna có hiểu ko, nhưng chắc nghe nhắc tên :P, nên cũng chạy lại, tựa
cằm vào mép giường ra vẻ cảm thông với câu hỏi có vẻ ngớ ngẩn ấy. Mình xoa người
Luna vài cái, rồi hai bạn chìm vào giấc ngủ.
Câu hỏi Điều gì là quan trọng nhất có lẽ không phải là một
câu hỏi quan trọng đối với Luna, bởi Luna vốn đã luôn có câu trả lời. Điều quan
trọng nhất với Luna là được ở cạnh bố mẹ - hai người mà Luna yêu thương nhất. Mỗi
khi cả hai bố mẹ ra khỏi nhà, Luna đều luống cuống chạy lại cửa sổ, bám chân
lên thành cửa đứng nhìn và khóc ư ử như thể rất lo sợ rằng bố mẹ sẽ đi mãi ko
bao giờ trở về với Luna nữa. Những lúc như thế, mình thường ôm lấy Luna vỗ về,
"Don'tworry. They're
coming back soon" - cứ thế cho đến khi Luna ngừng khóc.
Đôi khi
mình tự hỏi, tại sao việc cả hai bố mẹ đi ra ngoài cùng lúc đã xảy ra rất nhiều
lần rồi mà Luna vẫn ko thể quen được, vẫn luôn có cái cảm giác cuống quít sợ
hãi như sắp bị bỏ rơi? Rồi mình nghĩ, là một đứa trẻ, Luna ko có nhiều khái niệm
về thì tương lai, về cái gọi là "rồi sẽ quay trở lại". Luna chỉ biết
rằng bây giờ, tại đây, Luna cần được trông thấy bố mẹ - bố mẹ có thể làm việc của
bố mẹ, Luna sẽ tự chơi một mình (và ba nhân vật trong cái motif gia đình hạnh
phúc ấy trông sẽ có vẻ chẳng liên quan gì đến nhau :))), miễn là bố mẹ đừng bao
giờ chạy khỏi tầm mắt của Luna. Niềm vui của Luna là được chia sẻ mọi phút giây
hiện tại với những người mà Luna yêu quý, dù chỉ trong yên lặng. Với Luna, lần
đầu tiên mình hiểu được rằng, insecure cũng có thể là một cảm xúc tích cực :).
Nhân ngày sinh nhật, chúc Luna...sớm hết bị rụng lông :D và
luôn là một đứa trẻ hạnh phúc như bây giờ, với tất cả những tình yêu thương và
sự quan tâm vô điều kiện mà Luna đang dành cho những người xung quanh :).
Happy, happy birthday <3.